Một lần,đang trên cao tốc TP HCM -Trung Lương thì xe tôi có tiếng lạ,loạng choạng. Tôi chạy chậm lại,bật đèn khẩn cấp và xi nhan rồi từ từ tấp vào lề. Lốp sau bên tài vỡ tan tành.
Trên xe còn 3 người bạn nữa nên tôi quyết định tự thay bánh trên làn khẩn cấp. Hàng đoàn xe vẫn lao vun vút ngay cạnh.
Tôi lôi tấm cảnh báo nguy hiểm (được bán theo xe) trong cốp và đặt xa cách chừng 200 m. Một thùng giấy trong xe cũng được lấy ra đặt làm báo hiệu. Hai người bạn cởi áo làm cờ vẫy cảnh báo,một người phụ tôi thay bánh xe.
Thay lốp trên cao tốc là nguy hiểm,đã thế chúng tôi còn thay ngay bên tài. Tôi kê xe,vặn vít trong căng thẳng vì dòng xe lao sát sạt ngay sau lưng. Mặc dù hai người bạn vẫy áo hò hét nhưng nhiều xe vẫn chạy sát,chạy nhanh,đè vạch. Thật may là rốt cuộc tôi cũng thay xong. Cả bọn thở phào tiếp tục lên đường đi ăn cưới.
Đã mấy năm,nhưng sau này mỗi lần đọc tin tức thấy những vụ tai nạn vì dừng xe trên cao tốc,tôi lại thảng thốt sao lần ấy mình liều thế. Cứ tưởng mình cẩn thận,khôn ngoan nhưng thật ra là liều cả tính mạng của bạn bè. Giao thông vốn nguy hiểm,nhưng đặc biệt nguy hiểm hơn nếu tài xế cứ phạm luật triền miên. Rất nhiều xe không chỉ chạy bạt mạng mà còn tùy tiện lao vào làn khẩn cấp bất cứ lúc nào.
Dù tôi được bạn bè hỗ trợ,nhưng đến bây giờ tôi nghĩ,tốt nhất lúc đó nên gọi xe cứu hộ. Khi xe bị hỏng hay tai nạn,tất cả mọi người phải bước ngay ra ngoài lan can phòng hộ chờ ứng cứu,cho tới khi có xe cứu hộ hay lực lượng chức năng thiết lập vòng an toàn.
Chuyện xảy ra đã lâu nhưng hằn sâu. Có quá nhiều hiểm nguy trên cao tốc và luật sinh ra là để hạn chế tối đa hậu quả. Nhưng rất nhiều vi phạm đã không bị xử phạt nghiêm. Trong khi chờ đợi nhà chức trách ra tay,mỗi người không còn cách nào khác là tự bảo vệ chính mình.
Le Vin