Ngày qua ngày,những dòng chữ "yêu bản thân","hiểu về bản thân","độc lập cảm xúc" vẫn cứ vô hồn chạy qua tâm trí tôi; chỉ đơn giản là lướt qua,không chút chiêm nghiệm. Tôi là một người yếu đuối,phụ thuộc cảm xúc và chưa biết cách yêu bản thân. Để chấp nhận được sự thật như vậy về mình,đối với tôi cũng là chuyện không dễ dàng. Vào một thời điểm,biến cố ập đến,niềm tin của tôi về gia đình,về những mối quan hệ đã vụn vỡ. Tôi như người vô hồn,đắm chìm trong những cảm xúc đau khổ,trống rỗng,dày vò. Tôi cứ luẩn quẩn trong những dòng suy nghĩ rằng mình đã làm gì sai. Trên đường đi làm về,nước mắt trào ra,trái tim nghẹt thở. Thậm chí có những giây phút tôi muốn buông xuôi tất cả sự mệt mỏi.
Điều duy nhất níu giữ tôi lại với thế giới này là mẹ. Tôi có thói quen vừa ăn trưa vừa xem phim ở công ty. Một hôm khi xem bộ phim có nhân vật nữ chính nói: "Mỗi ngày chỉ cần có 5 phút hạnh phúc là đủ để sống trên đời này rồi". Vậy là mỗi ngày cô ấy gom từng giây hạnh phúc cho đủ 5 phút. Ví dụ khi mở cửa giúp một đứa trẻ,cô ấy thấy vui được vài giây này... Tôi bất giác rơi nước mắt vì ngoài kia,nhiều người đang nỗ lực để được sống. Vậy là tôi cũng bắt đầu đi gom góp từng giây hạnh phúc của riêng mình. Cơn khủng hoảng ghé thăm tôi từng ngày,tôi như người nghiện,chỉ muốn tìm kiếm sự chia sẻ và quan tâm từ người khác. Thật may là trong lúc đó,tôi có những người bạn không bỏ rơi mình.
Đến một lúc,trong dòng suy nghĩ miên man,tôi tự hỏi,liệu sự quan tâm đến từ người khác mới khiến mình vui,hay chỉ cần là sự quan tâm thôi,còn người thực hiện nó có nhất thiết phải là một người khác? Tôi bắt đầu lục lại trí nhớ,khi tự mua cho bản thân một hộp dâu tây đầu mùa ngọt mọng,tôi đã tận hưởng đến từng giác quan,mùi thơm và vị ngọt dịu dàng. Trong khoảnh khắc đó,không có một chút muộn phiền suy nghĩ,tôi đã thật sự hạnh phúc. Vậy là tôi biết,mình cũng có thể cảm nhận được niềm vui do chính mình mang lại. Kể từ hôm đó,tôi bắt đầu từ những hành động rất nhỏ đối xử tốt với bản thân,trong lòng tôi vui nhè nhẹ. Số giây hạnh phúc trong một ngày bắt đầu tăng dần lên.
Tôi bắt đầu tìm hiểu về khái niệm "vô ngã",tức là chúng ta không có một cái tôi cố định nào cả. Thật sự là tôi cũng không đủ tự tin chia sẻ về khái niệm này. Chỉ đơn giản theo cách hiểu và từ trải nghiệm của tôi,mỗi khi tôi nghe thấy tiếng nói trong đầu: "Mình đang đau khổ,mình khổ sở quá". Một con người bên trong mình đang nói,vậy ai là người nghe? Ai là người nhận biết rằng con người kia đang đau khổ? Mình là con người đang đau khổ hay là con người đang chứng kiến. Tôi biết,mình không phải là con người đang đau khổ. Mình không phải là bản thể đang đau khổ,mình là bản thể đang chứng kiến,là lý trí vững vàng. Tôi tưởng tượng ra bản thể đang quan sát ôm ấp,vỗ về bản thể đang đau khổ như một người mẹ vỗ về đứa con của mình.
Cảm xúc bắt đầu dịu dần,lắng xuống,lắng xuống. Tôi biết mình đang trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đây là cuộc chiến hàng ngày tôi vẫn chiến đấu. Tôi tin rằng bản thân sẽ vượt qua được giai đoạn này và hy vọng,nếu như ai cũng đang gặp những vấn đề tương tự,câu chuyện của tôi có thể giúp bạn một phần nhỏ bé.
Hoài Thương