Tôi 45 tuổi,chồng 50 tuổi,kết hôn đến nay đã hơn 20 năm,con cái cũng lên đại học hết rồi. Tôi đang rối,không biết phải làm như thế nào,kể với ai nên tâm sự lên đây,mong mọi người cho tôi xin chút lời khuyên. Chồng tôi là một người chồng,người cha rất tốt và trách nhiệm. Ngoài xã hội,anh có địa vị và thành tựu,được nhiều người nể trọng. Ở nhà là một người chồng người cha mẫu mực,luôn vui vẻ,hài hước và biết cách làm cho mọi người xung quanh cảm thấy thoải mái. Hơn 20 năm tìm hiểu và kết hôn,tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận với cuộc tình này. Lý do tôi nói là tìm hiểu vì có lẽ tình yêu chỉ đến từ phía tôi mà thôi. Tôi biết anh mắc chứng trầm cảm nặng từ lúc học cấp 3 và giờ muốn rời xa mẹ con tôi.
Cách đây khoảng một tháng,trong một lần dọn dẹp lại nhà cửa,tôi tìm thấy một cái hộp trông khá cũ kỹ được khóa cẩn thận và cất vào một góc,bình thường tôi sẽ không bao giờ mò đến đó. Tò mò nên tôi đi tìm và phát hiện chìa khóa được anh giấu kĩ trong một ngăn kéo bí mật ở hộc bàn làm việc của anh,bên trong là những quyển nhật kí được chồng tôi viết từ khoảng 30 năm trước. Tôi đọc thử thì càng đọc càng bàng hoàng,khóc nấc lên,cảm giác tội lỗi,đau khổ bủa vây tâm trí tôi.
Theo nhật ký,anh viết rằng cảm thấy luôn muốn rời xa cuộc sống này từ năm 16 tuổi,không thấy cuộc sống có gì thú vị và hấp dẫn đối với anh. Những thứ mọi người sẽ cảm thấy vui và tự hào thì anh đều kể lại với một giọng điệu rất bình thường,cứ như thể anh biết chắc điều đó sẽ xảy ra. Những câu cuối của từng ngày nhật ký đều có nội dung đại loại là "một ngày bình thường vô vị lại trôi qua". Dù đối với anh,đó chỉ là ngày bình thường nhưng ghi lại rất chi tiết. Đã có nhiều lần anh muốn tự kết thúc nhưng rồi lại không vì "tôi chưa thể rời xa cuộc sống này được,tôi còn trách nhiệm với ba mẹ".
Tôi là mối quan hệ yêu đương đầu tiên của chồng,do tôi chủ động theo đuổi,điều này tôi đã biết nhưng cũng được anh nhắc lại trong nhật ký. Tuy nhiên anh lại viết là: "Tôi có gì đặc biệt mà cô ấy lại quan tâm tôi như vậy","Cô ấy vừa nói yêu tôi nhưng yêu là gì,tôi không hiểu nên đã từ chối cô ấy,trông cô ấy có vẻ buồn". Sau đó thì: "Nhìn cô ấy khóc khiến tôi cảm thấy không thoải mái,tôi muốn làm gì đó cho cô ấy. Nếu tôi nói yêu có thể khiến cô ấy vui thì tôi sẽ nói như vậy". Ngày cưới,anh viết: "Có lẽ cô ấy đã có một vị trí quan trọng trong cuộc đời tôi. Không biết những cảm xúc này là gì nhưng tôi nghĩ mình có trách nhiệm làm cho cô ấy hạnh phúc,dù tôi không hiểu hạnh phúc là gì. Vậy tôi sẽ làm cho cô ấy vui vẻ trong khả năng của mình". Rồi cuộc sống vợ chồng cũng có những lúc tôi khó chịu,cáu bẳn nhưng anh luôn cười xòa cho qua,hoặc dỗ dành tôi. Những ngày kỷ niệm anh đều nhớ và làm gì đó cho tôi,lúc thấy tôi buồn anh đều an ủi. Vậy mà tôi lại chưa một lần hiểu anh,đến tận bây giờ khi đọc những gì anh viết tôi mới thấy mình đã tệ bạc với anh như thế nào.
Trong nhật ký có ghi lại những lần tôi phũ phàng với anh,khi anh thấy buồn và áp lực,tìm đến tôi thì tôi đều lảng tránh do bận chăm con,hoặc nói những câu động viên sáo rỗng mà không thực sự tìm hiểu nguyên nhân là gì. Để rồi nhiều lần như vậy xảy ra,anh viết: "Chắc cô ấy không thoải mái khi tôi tỏ ra buồn,nên từ giờ lúc nào cũng phải vui với cô ấy. Cô ấy chăm con chắc cực lắm,tôi không nên tạo thêm gánh nặng cho cô ấy". Đúng là nhìn anh luôn vui vẻ khiến tôi quên mất từng nhìn thấy khuôn mặt khi buồn của anh. Ngày các con chào đời,anh cũng chỉ viết: "Có thêm một người mà tôi có trách nhiệm phải làm cho vui vẻ". Anh từng viết: "Tôi biết mình không được bình thường nên đã đến gặp bác sĩ tâm lý nhưng họ không thực sự hiểu mình đang bị gì. Có lẽ vì chính tôi cũng không biết mình đang bị gì nên không thể diễn tả cho họ hiểu được".
Cuốn nhật ký kết thúc ở khoảng hơn 15 năm trước,vì bất an nên khi anh ngủ tôi đã mò ra được tài khoản máy tính cũng như tài khoản email của anh. Đúng như tôi đoán,nhật ký được anh tiếp tục viết và lưu trên máy. Có lẽ không phải lén lút viết tay nên anh viết dài và chi tiết hơn,cũng đều đặn hơn. Những gì gia đình tôi trải qua đều được anh ghi lại tỉ mỉ,nhưng anh thường ghi: "Những cảm xúc này là gì,vợ và các con có thoải mái khi tôi bộc lộ cảm xúc này ra hay chỉ cần tôi tỏ ra vui vẻ là đủ". Rồi những thành công của anh cũng chỉ được ghi lại một cách hờ hững,thậm chí anh còn đoán được trước là mình sắp đạt được một thành tựu gì đó. Khoảng thời gian từ ngày cưới cho đến khi con cái tròn 18 tuổi anh không hề nhắc đến cái chết,khiến tôi cũng khá yên tâm dù nhận ra những gì anh viết không hề bình thường.
Cho đến ngày đứa con út của chúng tôi lên đường du học,anh viết: "Trách nhiệm của tôi đến đây là hết chưa nhỉ? Tôi mệt mỏi quá rồi,muốn được ngủ một giấc mà không phải thức dậy nữa". Từ đó trở đi là kế hoạch rời xa thế giới này của anh. Anh chuẩn bị tiền bạc,tài sản,viết di chúc,thậm chí là đã đăng ký an tử tại châu Âu,những điều này tôi không hề biết cho đến khi đọc nhật ký của anh. Lý do anh chọn an tử là vì "làm chuyện dại dột ở khách sạn thì ảnh hưởng kinh doanh của người ta lắm nhỉ,ở nhà sẽ làm giảm giá trị ngôi nhà của vợ con,ở rừng cây hay sông hồ thì phá cảnh quan thiên nhiên quá và sau này cũng khó khai thác du lịch". Tôi đọc đến đây mà bật khóc thành tiếng.
Điều khiến tôi tạm thời yên tâm là có vẻ anh chưa chọn ngày để làm chuyện đó vì "không biết tôi đã làm tròn trách nhiệm với gia đình chưa nhỉ,mọi người đều trông thoải mái và vui vẻ","tôi không biết có nên nói với vợ không,phải nói như thế nào,nếu cô ấy khóc và ngăn cản thì tôi lại phải gồng mình nữa sao,hay là cứ báo đi công tác rồi đi luôn,coi như đây là lần đầu cũng như lần cuối tôi nói dối cô ấy. Hy vọng cô ấy sẽ tha thứ cho tôi". Thực sự tôi đã lấy hết can đảm để đọc đến những dòng cuối cùng.
Tôi đi gặp các bác sĩ tâm lý,họ đều nói hãy khuyên chồng đi khám nhưng làm sao tôi có thể nói với chồng chuyện này. Tôi không biết phải mở lời với anh như thế nào nữa. Nếu anh biết tôi biết chuyện,anh có đi luôn không. Cứ để như vậy để anh có nỗi băn khoăn rồi tự động kéo dài thời gian được không. Từ ngày biết chuyện,những lúc không có anh là tôi lại khóc. Những lúc bên anh,tôi luôn cố gắng giả vờ như chưa có gì xảy ra. Tôi nói chuyện,hỏi han,tâm sự với anh nhiều hơn,tạo nhiều niềm vui hơn nhưng anh đều chỉ cười như bình thường khiến tôi không thể biết phải làm như thế nào hay anh đang suy nghĩ gì nữa.
Mong mọi người cho tôi lời khuyên,phải làm gì bây giờ? Tôi phải mở lời với anh như thế nào? Tôi vẫn còn rất yêu anh và cũng có rất nhiều dự định sẽ làm với anh khi về già. Xin cảm ơn mọi người. Xin lỗi vì đã chia sẻ những điều tiêu cực như vậy,tôi không biết phải tâm sự và xin lời khuyên từ ai nữa.
Huyền Trâm